Nội dung phim
Oshin là bộ phim phiên bản điện ảnh do đạo diễn Togashi Shin sản xuất năm 2013, dựa trên bộ phim truyền hình nhiều tập cùng tên được yêu thích nhất trong lịch sử của đài NHK, vốn rất quen thuộc với khán giả Việt Nam vào thập niên 1990. Năm 1907, cô bé Oshin chỉ mới lên 7 nhưng đã bị bắt đi làm người ở do gia cảnh quá khốn cùng. Lúc đầu, cô bé chống cự vì không muốn xa gia đình, nhưng sau, vì mẹ, vì gia đình, bé Oshin lại quyết chí đi làm bằng tất cả nghị lực của mình.
Ở nhà chủ là một nhà buôn gỗ, bé Oshin bị bắt làm việc cực nhọc từ sáng tới tối khuya, kể cả trong thời tiết băng tuyết giá lạnh. Chịu sự quản thúc khắc nghiệt, phải làm bao việc cực nhọc nhưng cô bé không khóc, không nản chí cũng không chùn bước và luôn nghĩ về ngày tuyết tan để được về nhà. Thế nhưng, một ngày kia khi bị nhà chủ vu cho là ăn cắp đồng bạc 50 xu thì Oshin không chịu đựng được nữa, em trốn đi trong trời đầy tuyết.
Em đi trong cái lạnh cắt da cắt thịt, đi trong nước mắt ấm ức, tủi thân vì bị vu oan. Rồi em ngất đi. May sao em được một người lính trong quân đội đế quốc dưới thời Nhật hoàng nhưng đã đào ngũ cứu sống. Ohin được đưa lên núi nơi anh và một người chú lớn tuổi sinh sống. Tại đây, cô bé được dạy cho biết chữ, dạy thổi kèn harmonica, dạy những điều hay lẽ phải.
Qua mùa đông, mặc dù không muốn nhưng Oshin vẫn phải nghe theo lời Shunsaku, xuống núi, trở về nhà. Không may mắn là lúc Shunsaku và Oshin đang chia tay nhau dưới chân núi thì quân đội đi qua. Shunsaku bị bắn chết. Việc chứng kiến tận mắt cái chết của Shunsaku đã để lại trong lòng Oshin sự tiếc thương, đau khổ vô hạn.
Oshin trở về nhà. Nhưng rồi vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, em lại phải đi làm thuê cho một gia đình khác. Tại gia đình này, vì chăm chỉ, chịu khó, ngoan ngoãn, và cũng phải trải những thiệt thòi, qua một số hiểu lầm, em được các thành viên trong gia đình rất thương quý. Một ngày kia, em nhận được tin bà nội ốm nặng. Em vội trở về làng nhưng đã không kịp nhìn bà lần cuối. Em ở với gia đình một vài ngày rồi lại tiếp tục trở lại công việc làm thuê của mình. Phim khép lại với hình ảnh Oshin đi trên con đường để trở lại nhà chủ - trên con đường cuộc đời em.
Với thời lượng 109 phút, phiên bản điện ảnh chỉ tái hiện, dựng lên một lát cắt, một phần thưở thơ ấu cơ cực nghèo khổ của cô bé Oshin. Nhưng qua đó, khắc họa đầy đủ, trọn vẹn hình ảnh một cô bé giàu tình cảm, yêu thương gia đình, người thân, một cô bé giàu nghị lực, mạnh mẽ, không khuất phục trước khó khăn và vô cùng lạc quan.
Khán giả không sao cầm được nước mắt khi chứng kiến cảnh cô bé 7 tuổi chia tay bố mẹ đi làm thuê lần đầu tiên. Một bến sông mùa đông lạnh lẽo, băng tuyết, giá rét, một cô bé con lần đầu tiên xa vòng tay bố mẹ, một người mẹ đứt ruột để đứa con bé bỏng đi kiếm gạo cho cả gia đình, một người bố cố tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi nhưng cũng như quỵ ngã. Hình ảnh Oshin chênh vênh trên chiếc bè cứ xa dần xa dần trong tiếng gọi mẹ, gọi bố, trong màn tuyết rơi trắng xóa khiến ai cũng phải đứt ruột, xót xa.
Ở nhà chủ là một nhà buôn gỗ, bé Oshin bị bắt làm việc cực nhọc từ sáng tới tối khuya, kể cả trong thời tiết băng tuyết giá lạnh. Chịu sự quản thúc khắc nghiệt, phải làm bao việc cực nhọc nhưng cô bé không khóc, không nản chí cũng không chùn bước và luôn nghĩ về ngày tuyết tan để được về nhà. Thế nhưng, một ngày kia khi bị nhà chủ vu cho là ăn cắp đồng bạc 50 xu thì Oshin không chịu đựng được nữa, em trốn đi trong trời đầy tuyết.
Em đi trong cái lạnh cắt da cắt thịt, đi trong nước mắt ấm ức, tủi thân vì bị vu oan. Rồi em ngất đi. May sao em được một người lính trong quân đội đế quốc dưới thời Nhật hoàng nhưng đã đào ngũ cứu sống. Ohin được đưa lên núi nơi anh và một người chú lớn tuổi sinh sống. Tại đây, cô bé được dạy cho biết chữ, dạy thổi kèn harmonica, dạy những điều hay lẽ phải.
Qua mùa đông, mặc dù không muốn nhưng Oshin vẫn phải nghe theo lời Shunsaku, xuống núi, trở về nhà. Không may mắn là lúc Shunsaku và Oshin đang chia tay nhau dưới chân núi thì quân đội đi qua. Shunsaku bị bắn chết. Việc chứng kiến tận mắt cái chết của Shunsaku đã để lại trong lòng Oshin sự tiếc thương, đau khổ vô hạn.
Oshin trở về nhà. Nhưng rồi vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, em lại phải đi làm thuê cho một gia đình khác. Tại gia đình này, vì chăm chỉ, chịu khó, ngoan ngoãn, và cũng phải trải những thiệt thòi, qua một số hiểu lầm, em được các thành viên trong gia đình rất thương quý. Một ngày kia, em nhận được tin bà nội ốm nặng. Em vội trở về làng nhưng đã không kịp nhìn bà lần cuối. Em ở với gia đình một vài ngày rồi lại tiếp tục trở lại công việc làm thuê của mình. Phim khép lại với hình ảnh Oshin đi trên con đường để trở lại nhà chủ - trên con đường cuộc đời em.
Với thời lượng 109 phút, phiên bản điện ảnh chỉ tái hiện, dựng lên một lát cắt, một phần thưở thơ ấu cơ cực nghèo khổ của cô bé Oshin. Nhưng qua đó, khắc họa đầy đủ, trọn vẹn hình ảnh một cô bé giàu tình cảm, yêu thương gia đình, người thân, một cô bé giàu nghị lực, mạnh mẽ, không khuất phục trước khó khăn và vô cùng lạc quan.
Khán giả không sao cầm được nước mắt khi chứng kiến cảnh cô bé 7 tuổi chia tay bố mẹ đi làm thuê lần đầu tiên. Một bến sông mùa đông lạnh lẽo, băng tuyết, giá rét, một cô bé con lần đầu tiên xa vòng tay bố mẹ, một người mẹ đứt ruột để đứa con bé bỏng đi kiếm gạo cho cả gia đình, một người bố cố tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi nhưng cũng như quỵ ngã. Hình ảnh Oshin chênh vênh trên chiếc bè cứ xa dần xa dần trong tiếng gọi mẹ, gọi bố, trong màn tuyết rơi trắng xóa khiến ai cũng phải đứt ruột, xót xa.