Nội dung phim
Trong suốt hơn 100 năm phát triển và tồn tại, điện ảnh luôn xuất hiện những trường hợp đặc biệt, ví dụ như: Dù kịch bản có dở đến mấy, quay phim chẳng có gì nổi bật, đạo diễn chỉ dừng ở mức trung bình nhưng chỉ cần một giây phút xuất thần của diễn viên, một cái kết đầy bất ngờ vào phút cuối, hay một thử nghiệm đột phá về kỹ thuật có thể kéo lại toàn bộ bộ phim. Step Up 3D cũng là một trong số những trường hợp đặc biệt của điện ảnh.
Với một câu chuyện nhàm chán, những môtíp cũ rích xuất hiện nhan nhản trong các tác phẩm dành cho giới trẻ khác, diễn xuất nghèo nàn nhưng khâu vũ đạo cực kỳ đẹp mắt kết hợp với phần âm nhạc sôi động, Step Up 3-D vẫn có thể lấy được cảm xúc của hầu hết khán giả, nhất là những fans ruột của Hip hop. Thêm vào đó, hiệu ứng 3-D xuất sắc sẽ đem lại một trải nghiệm tuyệt vời cho người xem.
Khác với hai phần đầu, Step Up 3-D được chia làm hai câu chuyện chính. Sau khi tốt nghiệp trung học, Moose (Adam G. Sevani) cùng cô bạn Carmille (Alyson Stoner) chuyển đến New York để theo học đại học. Từng yêu thích nhảy Hip hop nhưng do bố mẹ ngăn cấm nên cả hai phải từ bỏ đam mê. Nhưng ngay trong ngày đầu tới trường, mọi chuyện đột nhiên thay đổi khi Moose tình cờ “khiêu chiến” với nhóm nhảy Samurai nổi tiếng. Đặc biệt hơn, cậu còn làm quen với Luke (Rick Malambi), người sở hữu một khu nhà kho dành riêng cho các vũ công vô gia cư, càng khiến đam mê của Moose trỗi dậy. Tại đây, họ ăn cùng nhau, tập cùng nhau và thi đấu cùng nhau. Câu chuyện thứ hai kể về mối quan hệ giữa Luke và Natalie (Sharni Vinson), một khuôn mặt mới trong thế giới Hip hop đường phố tại New York. Đích đến của họ chính là cuộc thi World Jam lần thứ nhất.
Nội dung của Step Up 3-D phải nói là “nhạt như nước ốc” nhưng bù lại khán giả bị chinh phục hoàn toàn bởi vô số màn vũ đạo hết sức đẹp mắt. Có quá nhiều điệu nhảy thú vị đến khó tin xuất hiện liên tục từ đầu tới cuối đã khỏa lấp đi phần nào sự yếu kém trong khâu kịch bản. Ngoài Breakdance, những gì tinh túy nhất, đặc trưng nhất của Hip hop như Beatbox, Graffiti, Popping, âm nhạc, thời trang cũng được phô bày tràn ngập trên màn ảnh.
Mặc dù các điệu nhảy hoành tráng, lôi cuốn đến vậy nhưng chỉ tiếc một điều rằng các diễn viên chính đều không phải là những vũ công chuyên nghiệp. Họ hầu như bị mất hút trong các màn trình diễn. Vai trò của Luke và Natalie trở nên mờ nhạt trên sàn đấu do các thành viên khác trong nhóm quá đông và đều là những chuyên gia thực thụ trong lĩnh vực nhảy. Việc phải nhảy bên cạnh những B-boys, B-girls xuất sắc nhất xem ra là điều không dễ đối với các diễn viên chính.
Chỉ có Moose là chiếm được cảm tình từ phía người xem, đặc biệt là trường đoạn phối hợp với Camille bắt chước diễn viên huyền thoại Fred Astaire qua ca khúc I won’t dance trong tác phẩm kinh điển Roberta (1935). Chính vì vậy, khi xem Step Up 3-D, khán giả sẽ gần như bỏ qua cốt truyện, thậm chí cả nhân vật để tận hưởng bữa tiệc âm thanh, hình ảnh (ánh sáng, vũ đạo, thời trang, thiết kế mỹ thuật) vô cùng mãn nhãn.
Như trên đã nói, tuy phần kịch bản đơn giản (do Amy Andelson và Emily Meyer viết), các tình tiết rập khuôn, xáo mòn, đôi khi đạo diễn Jon Chu thể hiện quá khiên cưỡng nhưng vẫn còn một điều mà anh và các cộng sự làm được và đáng để chúng ta ghi nhận: Jon thực sự đam mê môn nhảy Hip hop và đã truyền được niềm đam mê của anh cũng như của các vũ công thông qua bộ phim. Phần giả tài liệu, phỏng vấn nhiều thành viên đến từ nhiều nơi khác nhau mà Luke thực hiện chính là minh chứng rõ nhất cho điều này.
Trong khi hàng loạt bộ phim lớn trong năm nay (Alice in Wonderland, Class of the Titans, The Last Airbender) đều gây thất vọng tràn trề về hiệu ứng 3-D thì một tác phẩm có kinh phí sản xuất không cao (30 triệu USD) như Step Up 3-D lại làm khán giả phải sửng sốt về mặt hình ảnh. Vô số hạt đá bào nhỏ bay vụt vào mặt người xem trong trường đoạn Luke và Natalie đứng trên ống thông hơi với hệ thống Metro, các vũ công, các nhóm nhảy thể hiện phần trình diễn như nhảy xổ ra khỏi màn hình chỉ là những ví dụ nho nhỏ thể hiện hiệu ứng 3-D tuyệt vời trong phim. Tuy còn nhiều hạn chế nhưng Step Up 3-D vẫn là bộ phim giải trí đáng xem, đặc biệt dành cho các bạn trẻ yêu thích sự sôi động của Hip Hop.
* Phim đang được chiếu trên toàn quốc.
Với một câu chuyện nhàm chán, những môtíp cũ rích xuất hiện nhan nhản trong các tác phẩm dành cho giới trẻ khác, diễn xuất nghèo nàn nhưng khâu vũ đạo cực kỳ đẹp mắt kết hợp với phần âm nhạc sôi động, Step Up 3-D vẫn có thể lấy được cảm xúc của hầu hết khán giả, nhất là những fans ruột của Hip hop. Thêm vào đó, hiệu ứng 3-D xuất sắc sẽ đem lại một trải nghiệm tuyệt vời cho người xem.
Khác với hai phần đầu, Step Up 3-D được chia làm hai câu chuyện chính. Sau khi tốt nghiệp trung học, Moose (Adam G. Sevani) cùng cô bạn Carmille (Alyson Stoner) chuyển đến New York để theo học đại học. Từng yêu thích nhảy Hip hop nhưng do bố mẹ ngăn cấm nên cả hai phải từ bỏ đam mê. Nhưng ngay trong ngày đầu tới trường, mọi chuyện đột nhiên thay đổi khi Moose tình cờ “khiêu chiến” với nhóm nhảy Samurai nổi tiếng. Đặc biệt hơn, cậu còn làm quen với Luke (Rick Malambi), người sở hữu một khu nhà kho dành riêng cho các vũ công vô gia cư, càng khiến đam mê của Moose trỗi dậy. Tại đây, họ ăn cùng nhau, tập cùng nhau và thi đấu cùng nhau. Câu chuyện thứ hai kể về mối quan hệ giữa Luke và Natalie (Sharni Vinson), một khuôn mặt mới trong thế giới Hip hop đường phố tại New York. Đích đến của họ chính là cuộc thi World Jam lần thứ nhất.
Nội dung của Step Up 3-D phải nói là “nhạt như nước ốc” nhưng bù lại khán giả bị chinh phục hoàn toàn bởi vô số màn vũ đạo hết sức đẹp mắt. Có quá nhiều điệu nhảy thú vị đến khó tin xuất hiện liên tục từ đầu tới cuối đã khỏa lấp đi phần nào sự yếu kém trong khâu kịch bản. Ngoài Breakdance, những gì tinh túy nhất, đặc trưng nhất của Hip hop như Beatbox, Graffiti, Popping, âm nhạc, thời trang cũng được phô bày tràn ngập trên màn ảnh.
Mặc dù các điệu nhảy hoành tráng, lôi cuốn đến vậy nhưng chỉ tiếc một điều rằng các diễn viên chính đều không phải là những vũ công chuyên nghiệp. Họ hầu như bị mất hút trong các màn trình diễn. Vai trò của Luke và Natalie trở nên mờ nhạt trên sàn đấu do các thành viên khác trong nhóm quá đông và đều là những chuyên gia thực thụ trong lĩnh vực nhảy. Việc phải nhảy bên cạnh những B-boys, B-girls xuất sắc nhất xem ra là điều không dễ đối với các diễn viên chính.
Chỉ có Moose là chiếm được cảm tình từ phía người xem, đặc biệt là trường đoạn phối hợp với Camille bắt chước diễn viên huyền thoại Fred Astaire qua ca khúc I won’t dance trong tác phẩm kinh điển Roberta (1935). Chính vì vậy, khi xem Step Up 3-D, khán giả sẽ gần như bỏ qua cốt truyện, thậm chí cả nhân vật để tận hưởng bữa tiệc âm thanh, hình ảnh (ánh sáng, vũ đạo, thời trang, thiết kế mỹ thuật) vô cùng mãn nhãn.
Như trên đã nói, tuy phần kịch bản đơn giản (do Amy Andelson và Emily Meyer viết), các tình tiết rập khuôn, xáo mòn, đôi khi đạo diễn Jon Chu thể hiện quá khiên cưỡng nhưng vẫn còn một điều mà anh và các cộng sự làm được và đáng để chúng ta ghi nhận: Jon thực sự đam mê môn nhảy Hip hop và đã truyền được niềm đam mê của anh cũng như của các vũ công thông qua bộ phim. Phần giả tài liệu, phỏng vấn nhiều thành viên đến từ nhiều nơi khác nhau mà Luke thực hiện chính là minh chứng rõ nhất cho điều này.
Trong khi hàng loạt bộ phim lớn trong năm nay (Alice in Wonderland, Class of the Titans, The Last Airbender) đều gây thất vọng tràn trề về hiệu ứng 3-D thì một tác phẩm có kinh phí sản xuất không cao (30 triệu USD) như Step Up 3-D lại làm khán giả phải sửng sốt về mặt hình ảnh. Vô số hạt đá bào nhỏ bay vụt vào mặt người xem trong trường đoạn Luke và Natalie đứng trên ống thông hơi với hệ thống Metro, các vũ công, các nhóm nhảy thể hiện phần trình diễn như nhảy xổ ra khỏi màn hình chỉ là những ví dụ nho nhỏ thể hiện hiệu ứng 3-D tuyệt vời trong phim. Tuy còn nhiều hạn chế nhưng Step Up 3-D vẫn là bộ phim giải trí đáng xem, đặc biệt dành cho các bạn trẻ yêu thích sự sôi động của Hip Hop.
* Phim đang được chiếu trên toàn quốc.