Nội dung phim
Cứ ngỡ Les Choristes là một phim Pháp hay nhất mà mình được xem rồi, nhưng giờ mới sáng mắt ra. Au Revoir Les Enfants còn hay hơn muôn phần. Nếu Malèna khiến mình thoả mãn và thích thú vô cùng khi phim hết, thì phim này hoàn toàn chiến thắng cái lối nhìn nhận và những phán đoán nông cạn của mình. Cảm tưởng ông đạo diễn (bộ phim là một câu chuyện có thật về tuổi thơ của ông ý) không hề muốn thách đố người xem nữa, bởi vì ngay từ đầu, ông ta đã ở trên khán giả nhiều nấc rồi.
Cả bộ phim, mình và chắc là ai xem phim cũng vậy thôi, đều ngầm biết trước rồi chuyện gì sẽ xảy ra. Ấy thế mà khi xem cái kết đã được đoán trước ấy, vẫn không thể không bàng hoàng. Xem đến những phút cuối mà mắt mình mờ cả đi, người thì cứ căng ra. Giờ thì mình biết chắc đó là một nỗi buồn tái tê, hụt hẫng, tiếc nuối, không khiến mình phải khóc nhưng khiến mình không dừng được dòng suy nghĩ. Mình còn vội check xem còn bao nhiêu phút nữa thì hết phim, lúc nhận ra chỉ còn vài giây, đến là sốc. Chỉ muốn gào lên, bảo phim đừng hết. Để mình còn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, và mình cũng không muốn phải xa rời những nhân vật kinh điển như thế này. Đã vậy lại còn có những quang cảnh u ám, xám xịt của muà đông nước Pháp, những bước chân nhẫn nại của lũ học sinh, cảnh Julien chìm trong bồn tắm, cảnh bọn trẻ con chơi trò scouts trong rừng, cảnh đánh nhau bẩn hết quần áo... cảnh phim nào cũng tràn đầy cảm xúc một cách rất tinh tế. Mua đĩa 2 năm nay rồi và lần đầu xem qua vài cảnh từ hồi 2008, mình chẳng hiểu và chẳng thích. Giờ mới thấm thía. Mà ôi, thế này tức là mình cũng khôn ra được một ít rồi đấy!
Diễn xuất của cái thằng bé đóng Julien làm mình đến sợ! Ngay từ cảnh đầu tiên nó đã cho thấy nó không có tí gì là tầm thường rồi. Đôi mắt vưà ngây thơ vưà lạnh lùng của nó, cái nụ cười rất phức tạp của nó và tất nhiên là những từ ngữ nó nói ra nữa, làm mình không thể rời mắt. Cái cảnh cuối thì không còn gì để nói, speechless to be exact. Chỉ một khuôn mặt bâng khuâng và những giọt nước mắt nó cố kìm giữ thôi là đủ để thâu tóm những người xem tầm thường như mình rồi.
Xem phim xong, mình càng chắc chắn hơn, tuổi thơ có khi chẳng còn giá trị gì nếu không có ở đó một người bạn. Một mối quan hệ vưà đơn giản, vưà mãnh liệt.
Cả bộ phim, mình và chắc là ai xem phim cũng vậy thôi, đều ngầm biết trước rồi chuyện gì sẽ xảy ra. Ấy thế mà khi xem cái kết đã được đoán trước ấy, vẫn không thể không bàng hoàng. Xem đến những phút cuối mà mắt mình mờ cả đi, người thì cứ căng ra. Giờ thì mình biết chắc đó là một nỗi buồn tái tê, hụt hẫng, tiếc nuối, không khiến mình phải khóc nhưng khiến mình không dừng được dòng suy nghĩ. Mình còn vội check xem còn bao nhiêu phút nữa thì hết phim, lúc nhận ra chỉ còn vài giây, đến là sốc. Chỉ muốn gào lên, bảo phim đừng hết. Để mình còn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, và mình cũng không muốn phải xa rời những nhân vật kinh điển như thế này. Đã vậy lại còn có những quang cảnh u ám, xám xịt của muà đông nước Pháp, những bước chân nhẫn nại của lũ học sinh, cảnh Julien chìm trong bồn tắm, cảnh bọn trẻ con chơi trò scouts trong rừng, cảnh đánh nhau bẩn hết quần áo... cảnh phim nào cũng tràn đầy cảm xúc một cách rất tinh tế. Mua đĩa 2 năm nay rồi và lần đầu xem qua vài cảnh từ hồi 2008, mình chẳng hiểu và chẳng thích. Giờ mới thấm thía. Mà ôi, thế này tức là mình cũng khôn ra được một ít rồi đấy!
Diễn xuất của cái thằng bé đóng Julien làm mình đến sợ! Ngay từ cảnh đầu tiên nó đã cho thấy nó không có tí gì là tầm thường rồi. Đôi mắt vưà ngây thơ vưà lạnh lùng của nó, cái nụ cười rất phức tạp của nó và tất nhiên là những từ ngữ nó nói ra nữa, làm mình không thể rời mắt. Cái cảnh cuối thì không còn gì để nói, speechless to be exact. Chỉ một khuôn mặt bâng khuâng và những giọt nước mắt nó cố kìm giữ thôi là đủ để thâu tóm những người xem tầm thường như mình rồi.
Xem phim xong, mình càng chắc chắn hơn, tuổi thơ có khi chẳng còn giá trị gì nếu không có ở đó một người bạn. Một mối quan hệ vưà đơn giản, vưà mãnh liệt.