Nội dung phim
Chuyện phim bắt đầu vào một ngày cuối năm 1941 trong khung cảnh thật yên ả, tuyệt đẹp của miền quê nước Pháp. Sự pha trộn giữa màu trắng tinh khôi, màu xám ảm đạm và thấp thoáng ánh vàng trong trẻo ít ỏi của mây ẩn hiện dưới nền trời xanh dịu dàng (không phải xanh trong nhé) cùng với cánh đồng cỏ mượt mà và những con đường thơ mộng có hàng cây lá ngả vàng như ẩn hiện trong sương mờ, tất cả đã tạo nên màu sắc thật đặc biệt cho bộ phim, vừa ấm áp với sắc vàng mùa thu vừa nuối tiếc với màu xám xanh của cái lạnh mùa đông sắp tới. Nó lại càng thể hiện sự bình yên mong manh trước sóng gió chiến tranh khi quân Đức đã bắt đầu đóng quân ở đây.
Jeanne là một cô gái trẻ, xinh đẹp với mái tóc hung nâu dịu dàng nhưng có ánh nhìn cương nghị, mạnh mẽ, cô làm giáo viên dạy piano và sống cùng người ông đôn hậu của mình trong ngôi nhà có cái bếp xinh xắn và căn phòng khách ấm cúng với hai chiếc ghế bành đặt bên lò sưởi tí tách theo từng vũ điệu của lửa, nơi mà những âm thanh du dương từ chiếc piano dưới bàn tay nhỏ nhắn của cô được tạo nên. Ngôi nhà yêu quý của ông cháu cô nay bị trưng dụng, dù muốn dù không vẫn phải chấp nhận, tất nhiên nó là dành cho một sĩ quan nào đó và đó chính là Đại úy Werner von Ebrennac ( mê anh này lắm cơ).
Tại căn phòng khách này, cô đang chơi một bản nhạc của Bach, từng nốt nhạc thoát ra khi Werner chậm rãi bước vào nhà, anh lặng im nơi ngưỡng cửa lắng nghe, lòng anh dấy một xúc cảm lạ thường với người chơi bản nhạc của một nhạc sĩ người Đức, một xúc cảm thật đẹp. Âm nhạc là thứ có sức mạnh kỳ diệu, dù là hai bên bờ chiến tuyến thì âm nhạc vẫn không có ranh giới nào đối với bất cứ ai trên thế giới này. Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cô bỗng dừng chơi với ánh mắt sững sờ nhìn vào viên sĩ quan trong quân phục Đức rồi rất nhanh ánh mắt ấy chuyển sang sự khinh ghét , cô ghê tởm những kẻ đang chà đạp lên quê hương mình và dùng sự im lặng để đáp lại Werner như một cách thể hiện sự căm thù, phản kháng của mình. Werner hiểu rõ điều đó, anh biết rõ sự ghê ghét của người dân trên khắp thế giới với nước Đức, anh dùng sự ôn hòa, lịch thiệp nhất đối với những người mình đã sống nhờ, cụ thể là Jeanne, mong rằng họ sẽ cảm nhận được tấm lòng của anh, thiện ý của anh.
Ngày qua ngày, Jeanne vẫn không nói bất cứ từ nào với anh, dù vậy anh vẫn kiên nhẫn trò chuyện với hai ông cháu cô dù chỉ là độc thoại Cô rất khó chịu và thấy phiền nhiễu.Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của Werner không phải không có khả quan, Jeanne vẫn không nói lời nào nhưng ánh mắt cô đã có sự chuyển biến, không còn sự khinh ghét, thỉnh thoảng ánh mắt cô hướng về anh, như mong ngóng nghe thấy xe của anh trở về, nghe thấy lời chào buổi tối của anh.
Vậy mà giữa anh và cô vẫn có bức tường vô hình gây ra bởi thù địch của hai quốc gia, cô dằn vặt, đấu tranh, mâu thuẫn với chính bản thân mình giữa thứ vừa chớm nở trong cô và tình yêu quê hương, đất nước. Anh là người hòa nhã, cẩn trọng và tình cảm, cô biết; ánh mắt anh thiết tha khi nhìn cô, cô biết nhưng cô không có đủ dũng khí để chấp nhận nó. Ngay cả khi anh cứu cô lúc xém bị làm nhục, cô vẫn không nói lời nào với anh.
Thật hạnh phúc khi hai tâm hồn đồng điệu gặp nhau nhưng thời cuộc không cho phép chúng được giao thoa với nhau. Một đêm, như thường lệ cô vẫn ngồi nơi chiếc ghế cạnh lò sưởi, Werner vẫn trò chuyện trong buổi độc thoại, anh tiến đến chiếc piano, chơi bản nhạc cô chơi lần đầu anh vào ngôi nhà này và dừng lại đúng chỗ cô dừng lại để chờ đợi một điều gì đó, anh nhìn cô, tay anh chạm vào lưng ghế cô ngồi, lòng anh ngập tràn cảm xúc, anh muốn chạm vào cô, muốn được nghe thấy giọng nói của cô thế nhưng lực cản vô hình đã không cho anh được chạm vào cô, người con gái mà anh đã bắt đầu yêu thương. Cô cũng không dám quay đầu lại nhìn anh, liệu có phải cô sợ rằng tình cảm cô kiềm nén sẽ vỡ òa nếu nhìn vào ánh mắt anh chăng?
Nếu cô quay đầu lại và anh chạm vào cô liệu giữa hai người có thế có chữ tình yêu không?