Nội dung phim
Ilo Ilo đoạt giải nhất tại Liên Hoan Phim Kim Mã 2013…và cũng là bộ phim đầu tay của đạo diễn trẻ Anthony Chen(29 tuổi) người Singapore.
“Singapore, cuối thập niên 90, lấy bối cảnh kinh tế trong khu vực châu Á đang bị suy thoái…. Phim xoay quanh diễn biến tâm trạng, tình cảm yêu thương giữa người giúp việc Teresa và cậu bé Jiale đã giúp đốt cháy, xóa bỏ những ganh ghét của người mẹ…”
Trong Ilo Ilo, cuộc khủng hoảng kinh tế tồn tại âm ỉ như một cơn bão vô hình. Đạo diễn họ Trần cố tình đẩy người xem vào “tâm bão” bằng những khung hình không cố định, loạng choạng rung lắc như thể báo hiệu một cơn địa chấn thực sự đang sắp sửa diễn ra. Ở đó, Singapore hiện lên như một thành phố lặng lẽ, đầy u buồn với những con người mệt mỏi, ủ rũ. Hàng ngày, mẹ của Jiale phải soạn đơn xin nghỉ việc và chứng kiến từng đồng nghiệp của bà lần lượt ra đi. Ngay cả bố Jiale cũng không thoát khỏi cảnh mất việc. Nhưng ông không dám thú nhận chuyện này với vợ và chấp nhận làm một chân bảo vệ quèn với đồng lương eo hẹp. Thậm chí, anh chàng sống ở tầng trên vì quá bế tắc, không còn cách nào khác nên đành phải tự kết liễu đời mình.
Ilo Ilo bắt đầu bằng sự kiện ông ngoại Jiale vừa mới qua đời, nhưng kết thúc bằng cảnh bà Leng sinh hạ em bé, giống như một vòng luân hồi của cuộc đời. Hình ảnh ấy tượng trưng cho tất cả niềm tin và hy vọng của đất nước Singapore đều đổ dồn vào lớp thế hệ tiếp theo, những mầm non đâm chồi sau cơn bão. So với các nhân vật còn lại, Terry là người phải hy sinh tất cả, từ gia đình cho đến quê hương. Song, cô chưa từng một lần gục ngã dù hoàn toàn trơ trọi giữa miền đất xa lạ này. Bởi một lẽ giản dị như chính bộ phim, niềm tin là điều nuôi dưỡng sự sống.
“Singapore, cuối thập niên 90, lấy bối cảnh kinh tế trong khu vực châu Á đang bị suy thoái…. Phim xoay quanh diễn biến tâm trạng, tình cảm yêu thương giữa người giúp việc Teresa và cậu bé Jiale đã giúp đốt cháy, xóa bỏ những ganh ghét của người mẹ…”
Trong Ilo Ilo, cuộc khủng hoảng kinh tế tồn tại âm ỉ như một cơn bão vô hình. Đạo diễn họ Trần cố tình đẩy người xem vào “tâm bão” bằng những khung hình không cố định, loạng choạng rung lắc như thể báo hiệu một cơn địa chấn thực sự đang sắp sửa diễn ra. Ở đó, Singapore hiện lên như một thành phố lặng lẽ, đầy u buồn với những con người mệt mỏi, ủ rũ. Hàng ngày, mẹ của Jiale phải soạn đơn xin nghỉ việc và chứng kiến từng đồng nghiệp của bà lần lượt ra đi. Ngay cả bố Jiale cũng không thoát khỏi cảnh mất việc. Nhưng ông không dám thú nhận chuyện này với vợ và chấp nhận làm một chân bảo vệ quèn với đồng lương eo hẹp. Thậm chí, anh chàng sống ở tầng trên vì quá bế tắc, không còn cách nào khác nên đành phải tự kết liễu đời mình.
Ilo Ilo bắt đầu bằng sự kiện ông ngoại Jiale vừa mới qua đời, nhưng kết thúc bằng cảnh bà Leng sinh hạ em bé, giống như một vòng luân hồi của cuộc đời. Hình ảnh ấy tượng trưng cho tất cả niềm tin và hy vọng của đất nước Singapore đều đổ dồn vào lớp thế hệ tiếp theo, những mầm non đâm chồi sau cơn bão. So với các nhân vật còn lại, Terry là người phải hy sinh tất cả, từ gia đình cho đến quê hương. Song, cô chưa từng một lần gục ngã dù hoàn toàn trơ trọi giữa miền đất xa lạ này. Bởi một lẽ giản dị như chính bộ phim, niềm tin là điều nuôi dưỡng sự sống.