Nội dung phim
Chúng tôi quấn quít bênnhau hằng ngày, hàng giờ, hàng phút. Nhưng tất cả sẽ mất hết khi tiếngchuông điện thoại reo lên, cô ấy bỏ tôi ở lại không một lời, không mộtcái hôn, không một cái ôm, ngay cả cái vẫy tay chào tạm biệt cũng khônghề có. Căn phòng lạnh lẽo giờ đây chỉ còn mỗi mình tôi. Cú phone ấy làdo người bạn trai cũ của cô ta gọi đến, hết lần này đến lần khác, côluôn chạy đến vòng tay hắn một cách vội vã vì cô vẫn còn yêu hắn. Ngàyhôm sau, cô ấy lại trở về bên tôi, lại tiếp tục những mối quan hệ và sẽlại ra đi nếu chuông điện thoại reo….
Ái ân, ân ái rồi lại ái ân… La belle làmột bài thơ dài, và nên thơ, về sự thăng hoa của hai cơ thể. Những gócquay rất đẹp. Những đường cong, những hơi thở đứt quãng, những cái nhìnđam mê và nồng nhiệt. Màu trắng là cái phông nền thanh nhã để hai conngười ( cả bộ phim chỉ thấy có hai người) chơi cái trò chơi của cơ thểmình. Màu trắng của tường ở căn nhà nhỏ xinh của chàng trai, màu trắngcủa những chiếc áo và quần bị vứt lại, màu trắng của nền trời, màutrắng của làn da lụa là, một màu trắng tinh khiết tác động mạnh vào thịgiác. Đầy cảm hứng!Rất lãng mạn Hàn Quốc. Rất trắng!
Nhưngdường như chỉ là thế thôi. Vì nội dung chính của bộ phim có vẻ nhợtnhạt, uể ỏai, buồn thê! Một chàng trai, viết rất nhiều đọc rất nhiều,buồn bã, trầm tính và… Một cô gái, không biết miêu tả sao đây-nhínhảnh, điên điên, yêu cuồng nhiệt và…cả chuyện kia cũng thế! Nhưng đángtiếc tâm hồn nàng và chàng chỉ hòa hợp khi make love với nhau, còn tìnhyêu của họ dường như là hai ngã rẻ không gặp nhau. Chàng yêu nàng sayđắm, cuồng si, chấp nhận thiệt thòi. Nàng như bỡn cợt với chàng, lúcthì cuồng nhiệt, lúc lại thờ ơ.
Nhưngđau đớn hơn là nàng không hề yêu chàng, nàng yêu một bóng hình khác,người này lại rất khinh rẽ nàng, xem nàng chỉ như một con điếm, thíchthì gọi đến, không thích thì bỏ bê vất vưởng, có lúc lại đánh đập tànnhẫn. Nhưng nàng cứ si mê, chỉ cần một cú điện thọai là cuống quýt chạyđến, bỏ chàng trai chung tình một mình ở nhà cay đắng ngậm ngùi chờđợi. Rồi nàng trở về, vật vạ, xốc xếch rối bời, hoang tàn, đau khổ.Chàng lại dỗ, lại an ủi, lại chiều chuộng, lại….
Nóichung là một tình yêu một chiều từ đầu tới cuối. Cái ánh mắt của chàngtrai đau khổ rất là tội nghiệp. Còn ngừơi con gái ấy thì lúc nào cũngrất vô tư (?) như thể mình hòan tòan vô tội, nỗi đau kia không phải domình gây ra, nàng ta cứ hát, cứ múa, cứ cười cợt lả lơi với người khác,cứ tung tăng tung tăng. Nàng còn tự nhận:” Dường như em chỉ là một conđiếm, vì khi làm tình với một người đàn ông, em lại có cảm giác lànhiều người ở trong em” Thế mà trong lúc gối chăn, chẳng hiểu sao nànglại cứ rất dịu dàng, say đắm, cứ như thể luôn có một tình yêu dành chochàng trai ấy, chẳng biết có hay không?
Chịukhông nổi, chàng văn sĩ tìm đến và giết người tình của người yêu mình.Rồi tất nhiên là cô ta sẽ biết. Và cái kết thúc sẽ vô cùng bất ngờ….Bấtngờ đến nỗi coi xong không hiểu đạo diễn muốn chuyển tai thông điệp gìđến cho người xem? Rằng tình yêu khi bị phản bội nhiều quá sẽ có nhữngphản ứng ngược ? Rằng con người nếu bị đẩy đến đường cùng sẽ hi sinhtất cả? Hay ta thà phụ người không để người phụ ta ( lần nữa) ? Chảbiết, chỉ biết là rất rất tội nghiệp cho chàng trai, khi cuối cùng côgái nói được ba chữ “Em yêu anh” lúc mọi việc đã quá muộn màng…. Sẽ rấtthích hợp cho những ai muốn tìm những cảnh ân ái đẹp nhất, từ góc quay,âm nhạc, ánh sáng,bối cảnh, động tác, cảm xúc….
Tấtcả gần như hòan hảo. Kể cả diễn viên, hai người này thì không chê vàođâu được. Chàng tiên đồng thì nàng cũng ngọc nữ, body rất chuẩn, gươngmặt thanh tú….Đẹp nhất là cảnh đầu tiên khi hai cơ thể kề nhau đượczoom lớn từng đường từng nét như một một bức tranh của sự hòa hợp caonhất giữa hai tâm hồn ( Mật mã Da Vinci !), và đặc biệt khi hai người ởbãi biển, cảnh và người đẹp tới nỗi coi xong sẽ: “anh muốn được cùng emvề vùng biển vắng, mình sẽ sống những ngày hè rực nắng, dưới bóng dừalả lơi mình sẽ “yêu” nhau mãi…”