Nội dung phim
Mặt trời chết. Trái đất hấp hối. Một nhóm nhà khoa học được gửi lên vũ trụ để thực hiện nhiệm vụ cứu nhân loại...
Đó là phần mở màn của bộ phim Sunshine. Thế nhưng, phần còn lại lại là một câu chuyện khác. Một câu chuyện rất con người.
Khán giả mê phim ảnh đã quá quen thuộc với những bộ phim có chung đề tài này: một thảm hoạ diệt vong đe doạ thế giới buộc một nhóm nhà du hành vũ trụ phải lên đường để cứu nhân loại. Những lần trước, thiên thạch khổng lồ lao về phía Trái Đất (Amargeddon, Deep impact), Trái đất bỗng ngừng chuyển động (Core) và nay là câu chuyện của 50 năm tới, khi mặt trời hấp hối và Trái đất chìm trong mùa đông lạnh giá.
Một nhóm nhà khoa học được gửi lên vũ trụ với nhiệm vụ kích hoạt Mặt trời, và thất bại. Bảy năm sau, một nhóm nhà khoa học khác được gửi lên vũ trụ trên con tàu Icarus II, mang theo niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại.
Không như các nhân vật trong bộ phim trước đây, các nhân vật của Sunshine hiểu rằng họ chẳng có đường trở về. Ai cũng biết rằng mình sẽ chết. Làm gì có hy vọng sẽ có đường sống mà trở về?
Vì lẽ đó, chẳng có chuyện người hùng hy sinh vì mọi người để ở lại làm nhiệm vụ cao cả như Bruce Willis trong Amargeddon, cũng không có chuyện cả phi hành đoàn phân vân không biết có nên cùng nhau hy sinh hay vẫn tìm đường sống trở về như trong Deep Impact. Nếu vậy, Sunshine còn có gì bất ngờ để chờ xem, khi ta biết rằng ai cũng sẽ chết và cuối cùng nhiệm vụ cũng thành công?
Danny Boyle, đạo diễn từng chinh phục người xem bởi phong cách làm phim táo bạo trong việc khắc hoạ chân dung từng nhân vật, từ Transpotting tăm tối, lầy lội nhưng cũng rất tếu táo kiểu ‘Anh quốc’ đến xúc động, nhẹ nhàng hồn nhiên với Millions, từ độc đáo, rùng rợn ly kỳ với thể loại phim phiêu lưu mạo hiểm trong The Beach đến rùng rợn ly kỳ với thể loại phim kinh dị trong 28 Days later, nay tiếp tục phát huy thế mạnh ‘vẽ chân dung nhân vật’ để tạo nên sức cuốn hút cho bộ phim.
Chính sự độc đáo của từng nhân vật trong bộ phim tạo nên sự hấp dẫn, chứ không phải bởi câu chuyện nhiều tình tiết éo le, hay những màn kỹ xảo khoa trương ấn tượng.
Tám con người, tám tính cách, tám số phận, với những màu da khác nhau: liên lạc viên Harvey (Troy Garity), hoa tiêu Trey (Benny Wong), phi công Cassie (Rose Byrne); phi công trưởng Kaneda (Hiroyuki Sanada), bác sĩ Searle tâm lý (Cliff Curtis), người bị ám ảnh bởi ánh sáng mặt trời, và cả những ảnh hưởng của nó đến người khác; Corazon (Dương Tử Quỳnh), người trồng cây để cung cấp oxy cho con tàu; và đặc biệt là hai người luôn đối chọi nhau: Mace (Chris Evans), chàng kỹ sư nóng tính, luôn suy nghĩ thực tế và đòi hỏi phi hành đoàn phải hoàn thành nhiệm vụ vì bất kỳ giá nào; và nhà vật lý học Robert Capa (Cillian Murphy), người hiểu rõ cơ chế hoạt động của con tàu nhất.
Danny Boyle nhanh chóng giới thiệu chân dung của những con người trên tàu, bắt đầu từ vụ đánh nhau giữa Mace, anh chàng cộc cằn nóng tính và Capa, một người ôn hoà, để người xem hiểu được tâm lý của mỗi nhân vật: Kaneda trầm lắng, Harvey nhu nhược, Corazon bình tĩnh, Cassie dễ xúc động…
Mọi xung đột sau đó đều xuất phát từ tính cách của các nhân vật. Trey, chỉ trong một phút giây lơ là, đã khiến con tàu đi chệch hướng, kéo theo những hy sinh mất mát về người và của sau đó. Phi hành đoàn phải đối mặt với những quyết định sinh tử: họ tìm thấy tàu Icarus I đang trôi tự do trong không gian: liệu nên tiếp tục hành trình, hay cứu lấy con tàu ấy? Con tàu bị hỏng và phải hy sinh mới có thể cứu vãn tình thế, ai sẽ là người đứng ra nhận trách nhiệm? Khi mà oxy trên tàu ngày càng cạn kiệt, liệu họ phải chấp nhận hy sinh đồng đội của mình, hay cùng nhau chịu chết và không thể hoàn thành nhiệm vụ? Ai sẽ phải đứng ra để giết đồng đội của mình để cứu cả đoàn tàu, và cứu nhân loại? Khi đối mặt với cái chết, liệu “cái tôi” quan trọng hơn, hay ‘vì mọi người’ quan trọng hơn?
Những mâu thuẫn xung đột xảy ra xuất phát từ tính cách của các nhân vật, rồi cũng chính từ những mâu thuẫn xung đột ấy, khán giả lại học thêm được về tính cách của mỗi con người trong câu chuyện. Con người thật sự bên trong mỗi nhân vật dần dần lộ diện, thoát ra khỏi vẻ bề ngoài luôn che đậy những nỗi sợ hãi bên trong, và cả những cá tính anh hùng bên trong. Hèn nhát hay dũng cảm đều phải chờ đến những phút giây cực điểm mới bộc lộ ra ngoài.
Một dàn diễn viên quốc tế (Mỹ, Anh, Nhật, Mã Lai, Trung Quốc…) hoàn toàn thuyết phục người xem rằng họ là những nhà phi hành gia chuyên nghiệp, những con người rất bình thường với những cảm xúc đời thường trong một tình huống bất thường.
Sunshine là một phim viễn tưởng, bởi đề tài của nó là chuyện ‘viễn tưởng’, nhưng khán giả không cần phải quan tâm đến mọi lý thuyết khoa học, không cần am hiểu về chuyện vũ trụ không gian, bởi chuyện phim là chuyện giữa người và người.
Poster phim Sunshine |
Khán giả có thể chia sẻ cảm xúc với các nhân vật trong từng chi tiết nhỏ, từ sự khủng hoảng bởi nỗi cô đơn phải xa rời gia đình, đến niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi nhìn thấy một mầm non xanh mọc lên từ đống đổ nát, từ sự ân hận giày vò bởi sai lầm của mình khiến đồng đội phải hy sinh đến sự ân hận giày vò khi phải quyết định giết một người bạn của mình để con tàu có thể tiếp tục đi tiếp.