Nội dung phim
Khung cảnh bộ phim gần 3 tiếng này chỉ gói gọn trong một thị trân nhỏ, hay nói đúng hơn là một cái sàn nhà bình thường, với vài nét phấn vẽ tượng trưng, một chiếc ghế, và vài tảng đá, không có một bức tường nào ngăn cách cuộc sống của những con người nơi đây, có chăng thì chỉ là những bức tường, ô cửa vô hình do chính họ tưởng tượng ra, để ngăn cách bản thân với thế giới xung quanh mình.
Đoàng!! Đoang!! 2 tiếng súng đanh thép lạnh lùng nổ ra trong màn đêm tĩnh lặng đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Tom về bài diễn thuyết sắp tới của mình với mọi người trong thị trấn, về cuộc sống có phần tẻ nhạt, vô vị nơi đây, và vì thế Tom có phần hơi thất vọng khi tiếng súng ngừng hẳn, anh mong chờ một điều gì đó mới mẻ hơn xảy đến với mình. Ngả mình xuống chiếc ghế nâu già nua Tom miên man với những tưởng tượng về một chuyến phiêu lưu mạo hiểm mà thiếp đi lúc nào không biết. Tom không hề biết đó là đêm định mệnh đời mình cho đến khi anh bị đánh thức bởi tiếng chó sủa và gặp Grace, một người con gái xinh đẹp, mà chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ biết cô là một tiểu thư đài các.
Bị cả Mafia và cảnh sát truy đuổi Grace tưởng chừng không còn chốn dung thân trên thế giới này, nhưng chính Tom đã hết sức giúp đỡ cô, thuyết phục mọi người trong thị trấn bất chấp hiểm nguy, che giấu, bao bọc cô trong ngôi làng nhỏ bé này. Nhưng mọi truyện không dễ dàng như trong truyện cổ tích, để có thể được ở lại trong thời gian 7 ngày Grace phải nỗ lực hết sức chứng tỏ rằng mình có ích cho mọi người.
Những ngày sau đó, từ một tiểu thư, Grace đã tự biến mình thành người hầu cho cả thị trấn, với hi vọng được sống, được bao bọc che chở. Một nhiệm vụ không hề đơn giản với cô, nhưng với sự lạc quan ít ai có được, Grace đã dần chiếm được tình cảm của mọi người, và một tình yêu giữa cô và Tom đang dần nảy nở.
Sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng sau đó thì sao, liệu mọi thứ có còn giữ nguyên được hình hài vốn có của nó hay không, hay nó sẽ thay đổi, hoặc đơn giản là lộ rõ bộ mặt thật của mình. Khi, xem đến đoạn này tôi đã tưởng tượng ra một kết thúc quen thuộc, nhàm chán cho Grace, cô sẽ cưới Tom có những đứa con và sống hạnh phúc trọn đời ở một miền quê thanh bình yên ả, và thứ duy nhất khiến tôi tiếp tục xem phim là đôi mắt hút hồn của Nicole Kidman.
Nhưng tôi đã nhầm, phần tiếp theo mới là một câu truyện thực sự. Một câu truyện vượt xa trí tưởng tượng của nhiều người, nhưng nó lại thể hiện bản chất nằm sâu trong tiềm thức mỗi chúng ta. Bi kịch trong phim có thể là sự thay đổi của người dân thị trấn Dogville hay đó chính là bản chất con người họ, điều đó còn tùy thuộc vào cảm nhận và sự phán xét của mỗi người với chính mình và với mọi người xung quanh.
Một bi kịch đối với Grace, nhưng là một bi kịch lớn hơn với phần tâm hôn lương thiện đang dần bị gặm nhấm của những con người đã từng "tốt bụng". À.. không, họ vẫn "tốt", họ vẫn mạo hiểm mạng sống của mình bao che cho một tên tội phạm bị truy nã, nhưng lòng tôt của những con người này đã thay đổi điểm xuất phát tự bao giờ. Không còn xuất phát từ lòng vị tha, sự nhân từ, "lòng tốt" của người dân Dogville lại bắt nguồn từ nơi tăm tối nhất, từ chính lòng tham, sự ích kỷ của con người.
Khi nhìn thấy hình ảnh này tôi lại bật cười, mà cũng không hẳn là cười, chỉ là phản xạ của các cơ trên khuôn mặt khi nhìn bắt gặp một caí gì đó hài hước, nhưng vài giây sau tôi cũng không biết nó hài hước chỗ nào, một cảm giác khó có thể dùng lời nào để nói hết được. Hay như nhà văn Azit Nexin từng nói “những câu truyện của tôi viết ra để khóc, thì họ lại cười”, và theo một hướng nào đó thì nó hoàn toàn đúng với cảnh phim này.
Và theo ý kiến cá nhân, thì đây chính là hình ảnh đáng giá nhất bộ phim, và cũng là một sự châm biếm hài hước và sâu sắc nhất tôi từng được thưởng thức.
Đoàng!! Đoang!! 2 tiếng súng đanh thép lạnh lùng nổ ra trong màn đêm tĩnh lặng đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Tom về bài diễn thuyết sắp tới của mình với mọi người trong thị trấn, về cuộc sống có phần tẻ nhạt, vô vị nơi đây, và vì thế Tom có phần hơi thất vọng khi tiếng súng ngừng hẳn, anh mong chờ một điều gì đó mới mẻ hơn xảy đến với mình. Ngả mình xuống chiếc ghế nâu già nua Tom miên man với những tưởng tượng về một chuyến phiêu lưu mạo hiểm mà thiếp đi lúc nào không biết. Tom không hề biết đó là đêm định mệnh đời mình cho đến khi anh bị đánh thức bởi tiếng chó sủa và gặp Grace, một người con gái xinh đẹp, mà chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ biết cô là một tiểu thư đài các.
Bị cả Mafia và cảnh sát truy đuổi Grace tưởng chừng không còn chốn dung thân trên thế giới này, nhưng chính Tom đã hết sức giúp đỡ cô, thuyết phục mọi người trong thị trấn bất chấp hiểm nguy, che giấu, bao bọc cô trong ngôi làng nhỏ bé này. Nhưng mọi truyện không dễ dàng như trong truyện cổ tích, để có thể được ở lại trong thời gian 7 ngày Grace phải nỗ lực hết sức chứng tỏ rằng mình có ích cho mọi người.
Những ngày sau đó, từ một tiểu thư, Grace đã tự biến mình thành người hầu cho cả thị trấn, với hi vọng được sống, được bao bọc che chở. Một nhiệm vụ không hề đơn giản với cô, nhưng với sự lạc quan ít ai có được, Grace đã dần chiếm được tình cảm của mọi người, và một tình yêu giữa cô và Tom đang dần nảy nở.
Sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng sau đó thì sao, liệu mọi thứ có còn giữ nguyên được hình hài vốn có của nó hay không, hay nó sẽ thay đổi, hoặc đơn giản là lộ rõ bộ mặt thật của mình. Khi, xem đến đoạn này tôi đã tưởng tượng ra một kết thúc quen thuộc, nhàm chán cho Grace, cô sẽ cưới Tom có những đứa con và sống hạnh phúc trọn đời ở một miền quê thanh bình yên ả, và thứ duy nhất khiến tôi tiếp tục xem phim là đôi mắt hút hồn của Nicole Kidman.
Nhưng tôi đã nhầm, phần tiếp theo mới là một câu truyện thực sự. Một câu truyện vượt xa trí tưởng tượng của nhiều người, nhưng nó lại thể hiện bản chất nằm sâu trong tiềm thức mỗi chúng ta. Bi kịch trong phim có thể là sự thay đổi của người dân thị trấn Dogville hay đó chính là bản chất con người họ, điều đó còn tùy thuộc vào cảm nhận và sự phán xét của mỗi người với chính mình và với mọi người xung quanh.
Một bi kịch đối với Grace, nhưng là một bi kịch lớn hơn với phần tâm hôn lương thiện đang dần bị gặm nhấm của những con người đã từng "tốt bụng". À.. không, họ vẫn "tốt", họ vẫn mạo hiểm mạng sống của mình bao che cho một tên tội phạm bị truy nã, nhưng lòng tôt của những con người này đã thay đổi điểm xuất phát tự bao giờ. Không còn xuất phát từ lòng vị tha, sự nhân từ, "lòng tốt" của người dân Dogville lại bắt nguồn từ nơi tăm tối nhất, từ chính lòng tham, sự ích kỷ của con người.
Khi nhìn thấy hình ảnh này tôi lại bật cười, mà cũng không hẳn là cười, chỉ là phản xạ của các cơ trên khuôn mặt khi nhìn bắt gặp một caí gì đó hài hước, nhưng vài giây sau tôi cũng không biết nó hài hước chỗ nào, một cảm giác khó có thể dùng lời nào để nói hết được. Hay như nhà văn Azit Nexin từng nói “những câu truyện của tôi viết ra để khóc, thì họ lại cười”, và theo một hướng nào đó thì nó hoàn toàn đúng với cảnh phim này.
Và theo ý kiến cá nhân, thì đây chính là hình ảnh đáng giá nhất bộ phim, và cũng là một sự châm biếm hài hước và sâu sắc nhất tôi từng được thưởng thức.