Nội dung phim
Đoạn kết của truyện này - không thể tiết lộ - chính là điều khiến cho câu chuyện này có một sức mạnh chấn động về cảm xúc mạnh mẽ. Lý do mà M. Night Shyamalan từ chối làm là bởi ông thấy sự nổi tiếng của cuốn sách sẽ khiến nhiều người đọc sách trước khi xem phim và không còn bất ngờ khi xem bộ phim nữa.
Thực sự thì nếu như đòi mình review theo như kiểu đó giờ mình làm thì xin nói luôn là không hợp cho lắm, đơn giản chỉ vì đó là cách mình đánh giá một bộ phim thị trường là phần nhiều, còn đây là phim nghệ thuật, nó sẽ hơi khác đi một chút.
Nói về nội dung thì xin dành một từ là tuyệt hảo. Không phải mình làm quá lên đâu nhưng rõ ràng là như thế, không cớ gì bộ phim chuyển thể từ một cuốn sách dạng best-selling và được đạo diễn tầm cỡ như Lý An làm mà nó tầm thường được. Tất nhiên, một bộ phim như Life of Pi sẽ khiến nhiều người cảm thấy lay động tâm hồn, thấy được cái sâu sắc tình cảm có trong bộ phim và những thông điệp gửi gắm trong đó (mình đang chém gió đó), nhưng cái mình thích nhất ở nội dung bộ phim này là khả năng thu hút từ đầu đến cuối của câu chuyện, cũng như cách phân tầng ý nghĩa hết sức tuyệt vời.
Coi Life of Pi tự dưng làm mình nhớ ra một phong cách truyện mình rất khoái, một phong cách điển hình của Hemingway đó là “Tảng băng trôi” – đây là cách kể chuyện hay khi nội dung phần nổi rất ít, phần còn lại chìm dưới nước là những gì mà người đọc sẽ được hay tự khơi gợi ra, nó đòi hòi ta phải có vốn sống cũng như khả năng cảm nhận rất rộng. Life of Pi cũng một kiểu như thế, nhiều người coi sẽ thấy phim là một chuyến hành trình phi thường của một chàng trai qua đại dương bao la. Nhưng cũng cùng câu chuyện đó, những người khác sâu sắc hơn họ lại thấy rất nhiều điều thâm thúy hơn trong đó, sự vị tha, lòng tin tưởng, can đảm của hai kẻ quá khác nhau phải cùng nhau vượt qua khó khăn, lòng kiên định, lạc quan và mạnh mẽ của con người trước thiên nhiên và nghịch cảnh. Còn nhiều nữa, cảm nhận thêm thế nào là tùy ở mỗi khán giả dành cho Life of Pi, hay nhất là ở chỗ đó.
Lại nhớ, mới đây nhân một liên hoan phim ở VN, các đạo diễn trả lời phỏng vấn lại đưa ra những lý lẽ ngụy biện cho sự vắng khách trong phim của họ, vì đó là phim "nghệ thuật"! Xem xong Life of Pi mới thấy cái nghệ thuật của hàng nội và hàng ngoại chênh nhau quá xá!
Cơ mà có lẽ một món ăn nhiều tầng khẩu vị như Life of Pi thì dù có hay đến mấy, nếu phần hình ảnh phim không tốt mình cũng không thể khen ngợi nội dung nó hay như vậy được. Đơn giản vì làm một câu chuyện cực ẩn ý sâu sắc dễ hơn rất nhiều làm một câu chuyện vừa sâu sắc nhưng lại vừa dễ hiểu, dễ theo dõi, mà cái theo dõi thì phần hình ảnh chính là thứ quyết định. Xin nói ngắn gọn: Hình ảnh trong phim quá đẹp!
Cái thứ khiến mình nhớ nhất đến tận lúc lên giường ngủ sau khi coi Life of Pi chính là những khung cảnh trong phim, quá đẹp và quá ám ảnh. Không đơn giản chỉ là những góc máy, những khoảnh khắc ghi hình mà Lý An bắt được những con động vật, khung cảnh thành phố Ấn Độ khi xưa ở đầu phim mà trong cả hành trình vượt đại dương của Pi cũng khiến mình há hốc mồm. Thường thì những bộ phim kiểu Robinson Crusoé này thì cảnh quay sẽ rất thực, rất thảm để diễn tả được cái khó khăn của nhân vật. Không! Life of Pi có những cảnh quay cực đẹp, đẹp hơn cả tranh vẽ (phim quay phông xanh toàn bộ phần vượt đại dương). Mình xin thề là khi bạn xem thì Lý An sẽ đưa bạn hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, mà bạn sẽ chỉ có thể thốt lên móa đẹp kinh vậy! Cơ mà cứ coi trailer thì biết phim cảnh sao rồi ha.
Ngoài ra phần hình ảnh mình xin vỗ tay luôn cho các anh họa sĩ vẽ các con vật, đặc biệt là chú hổ Richard Parker, quá thật, quá đẹp mà mình không thể nghĩ đó là vẽ. Xem các cảnh BTS thì được biết đây là một con hổ CGI, hoàn toàn là do máy tính tạo nên, theo kỹ thuật bắt điểm chuyển động tương tự như cách mà Peter Jackson tạo ra Gollum, cũng như cách mà James Cameron tạo ra Avatar. Trong phim có một cảnh con hổ từ trên bờ nhảy lên chiếc thuyền cứu hộ, động tác tuyệt đối chuẩn, ngoại trừ một điều là chiếc thuyền không hề bị chao đi chút nào so với lẽ ra nó phải thế dưới trọng lượng của con hổ. Ngoại trừ vài chi tiết nhỏ nhặt này thì con hổ được xây dựng hoàn toàn thuyết phục và sống động. Nhiều lúc gần như khán giả sẽ quên đi rằng đâu là hình ảnh thật của nó và đâu là vẽ, gần như không phân biệt được – cái phim Avatar thì coi lúc nào cũng thấy cái mặt ảo lòi đắp lên diễn viên.
Có thể nói ấn tượng nhất chính là hiệu ứng hình ảnh của phim. Tin chắc Life of Pi là một ứng cử viên nặng ký cho các giải Oscar về hiệu ứng hình ảnh của năm nay. Nếu có điều gì không hài lòng, thì đó chính là cách đạo diễn dùng nhân vật dẫn chuyện, liên tục cắt đứt mạch thời gian tuyến tính.
Khen phát cuối, âm nhạc trong phim cũng đóng góp rất tuyệt vời, nhạc phim thoảng giai điệu của Ấn Độ và Hoa, vâng đạo diễn Lý An nên có phảng phất chút cũng dễ hiểu, nhưng mà nhờ có giai điệu Đông Á vào khiến nhạc nền Ấn nhẹ và dễ nghe hơn rất nhiều. Cơ mà hay, sẽ tìm OST down về tối bật đi ngủ!
Âm thanh của phim gây ấn tượng chân thực, nhất là trong những cảnh bão tố, và khi nhân vật bị chìm xuống nước. Cảm giác ngồi xem cũng nghẹt thở theo cứ như chính mình rơi vào hiểm cảnh.
Chung quy lại thì Life of Pi là một bộ phim rất đáng để xem, không chỉ một lần mà xem đi xem lại vì mỗi lần xem sẽ thấm hơn, mà cảnh đẹp cũng coi chưa kĩ nữa hơhơ. Phim phải đến 14/12 mới công chiếu thì phải, cơ mà vì là phim nghệ thuật nên mình cũng nói luôn là các bạn đừng mong đợi gì nhiều quá nhé.
À nói về cái rạp Pandora tí, ừ rạp đẹp, rộng rãi, nhân viên nhiệt tình, phòng chiếu hơi nhỏ xíu nhưng mà theo mình là chuẩn cho cảm giác riêng tư khi xem – phòng lớn quá coi cảm giác không giống như bật máy chiếu coi ở nhà cho lắm, mất thoải mái. À mà 3D phim coi lòi ra thật, nhiều đoạn sướng hết cả mắt, kính RealD nhẹ, coi đã. Bonus quả hình hôm qua